Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019

Thanh Tùng (1935 - 2017)












Thanh Tùng

tên thật: Doãn Tùng 
(7/11/1935 Nam Định -12/9/2017 Tp/HCM) 
Hưỡng thọ 83 tuổi
Nhà thơ





Thanh Tùng Sinh tại Mỹ Lộc, Nam Định, nhưng trưởng thành tại thành phố Hải Phòng. Các bài thơ nổi tiếng của ông đều viết về Hải Phòng.

Ông là tác giả của bài thơ Thời hoa đỏ đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc thành bài hát nổi tiếng cùng tên.













Tiểu sử

Thanh Tùng làm nghề khuân vác trên bến cảng Hải Phòng, sau đó chuyển sang làm công nhân đóng tàu. Có thời gian dài ông làm nghề áp tải. Thời kỳ bài thơ "Thời hoa đỏ" được phổ nhạc, ông hành nghề bán sách trên vỉa hè sau khi thôi làm công nhân đóng tàu.

Trong nhiều năm sáng tác thơ, Thanh Tùng chưa tạo ra các "sự kiện to lớn" để báo chí viết về ông nhiều như là "người của công chúng". Tuy nhiên, ông có những bài thơ được phổ nhạc trở nên rất nổi tiếng là Thời hoa đỏ (nhạc Nguyễn Đình Bảng), Hà Nội ngày trở về (nhạc Phú Quang)... Sở dĩ Doãn Tùng lấy bút danh Thanh Tùng vì ông thương người em ruột tên là Thanh mắc bệnh tâm thần nên đem tên em vào trước tên mình.

Năm 1997, ông được cử làm đại diện của Việt Nam sang Hy Lạp đọc thơ với đại biểu các nước.
Năm 2001, Thanh Tùng mới xuất bản tập thơ đầu tiên cho riêng mình mang tên Thời hoa đỏ (Nhà xuất bản Văn học) được Hội Nhà văn Việt Nam trao giải thưởng năm 2002. Ngoài bài thơ Hà Nội ngày trở về, Phú Quang còn chọn 2 bài thơ khác của ông là Người vềMùa thu giấu em để phổ nhạc.

Ông mất ngày 12 tháng 9 năm 2017 tại Thành phố Hồ Chí Minh vì căn bệnh ung thư dạ dày.





Đời tư

Thanh Tùng từng trải qua hai cuộc hôn nhân. Cuộc hôn nhân lần đầu của ông đã tan vỡ. Cuộc tình này được mô tả là hai người "đến với nhau bắt đầu và kết thúc cũng vì thơ". Người vợ đầu của Thanh Tùng (tên Thanh Nhàn) ở Hải Phòng nổi tiếng có nhan sắc, sau đó đã chia tay ông đi lấy người khác ở Quảng Ninh. 
Năm 1973, nghe tin người vợ cũ qua đời vì bệnh tim, ông tức tốc xuống Quảng Ninh nơi bà đã sống trong những tháng ngày xa ông để tiễn đưa nhau lần cuối. Và bài thơ Thời hoa đỏ đã ra đời trong hoàn cảnh này. Nhân vật nữ trong bài thơ chính là người vợ đầu trong mối tình tan vỡ của ông

Năm 1995, theo sự mai mối của vợ chồng nhà thơ Hoàng Hưng, Thanh Tùng vào Nam lập gia đình mới khi đã 60 tuổi. Người vợ thứ hai của ông là thanh niên xung phong thời chống Mỹ, cũng là một độc giả yêu mến thơ của ông.
Sau khi vào nam, ông đã sáng tác trường ca Phương Nam.


















Tác phẩm





Thời hoa đỏ
Nxb Thanh Niên






Con sông chảy từ lòng phố



Cửa sóng



Trường ca Phương Nam



"Gió và chân trời"
nxb Hải Phòng, 1985



"Khúc hát quê xa"
nxb Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, 2004



"Cái ngày xưa ấy"
nxb Đà Nẵng, 2004



"Thuyền đời"
nxb Đà Nẵng, 2006






Nhạc sĩ Phú Quang có nhận xét về thơ của Thanh Tùng:"Tôi đã phổ của Thanh Tùng ba bài thơ "Người về", "Hà Nội ngày trở về" và "Mùa thu giấu em". Riêng bài Hà Nội ngày trở về thì câu hát "vội vã trở về, vội vã ra đi" đã trở thành câu cửa miệng của nhiều người. Phải thừa nhận, Thanh Tùng có những câu thơ thật thi sĩ, đọc một lần thì ám ảnh khôn nguôi. Ngoài cái tứ, thơ Thanh Tùng cũng giàu nhạc điệu. Tôi đang phổ một bài thơ khác của Thanh Tùng viết về mẹ với hình ảnh đắt giá "tiếng mẹ run như sóng, tiếng mẹ mềm như tơ, mẹ cười hay mẹ khóc, chỉ thấy mắt ta mờ".[2]












Thơ Thanh Tùng







Bức Tranh Tình


Anh đang gom nắng đầu hè
Gọi hương sắc dậy, rừng ve chín đều.

Gió vàng xô bức tranh thêu
Phượng hồng tô điểm, tình yêu trở mùa.

Hoàng hôn lãng đãng mõ khua
Bến sông vọng tiếng chuông chùa bâng quơ...

Dòng thời gian có đợi chờ!
Tình em lộng lẫy đến ngơ ngẩn sầu.

Nào ta đã nói gì đâu
Có chăng vẽ tặng đôi câu bông đùa.

Dòng trong, đục nối bốn mùa
Câu thơ vá vội, mây lùa trăng sao.

Duyên em bén tự thuở nào
Tơ hồng trĩu nặng, ồn ào trào dâng.

Mái chèo khoả nước bâng khuâng
Gieo đầy men sóng mấy tầng trời cao.

Vườn mây cuộn áng ba đào
Tròng trành mấy độ cồn cào đáy tim.

Mầu thời gian mải mê tìm
Từ lâu kim, chỉ đắm chìm trong nhau... 









Chờ

Mắt huyền liếc nhẹ qua đời
Dập dìu lay động khoảng trời trong tim.

Đêm sao dày đặc im lìm
Ngôi nào nhấp nháy nổi chìm hồn ta?

Thềm trăng lấp lóa tiếng gà
Bóng khuya vắng lạnh chén trà dầm sương.

Dạ lan thao thức canh trường
Gió lùa vỡ vụn màu hương quế nhoè.

Ngoài song tối xẫm tiếng ve
Lẻ loi đom đóm lập loè vườn xưa.

Ngoài song loáng thoáng giọt mưa
Ước gì ta được đón đưa em về.

Lời thơ bỏ ngỏ bến mê
Nào ai đã nối lời thề trăng sao.

Lòng em giờ có cồn cào?
Trong anh đêm trắng mãi lao xao hoài!

Thôi đành nhờ gió ban mai
Mang tình anh đến tương lai thì thầm...!










Chờ


Em ơi sao nỡ lặng im 
Để anh nín thở đi tìm...giấc mơ 
Đêm nay trăng lặn, sao mờ 
Trái tim nghèn nghẹn...Hững hờ, nhói đau ! 
Anh xin vay trước kiếp sau 
Thay quả tim lỡ nhuốm màu xót thương 
Ngập ngừng trên khắp đoạn trường 
Lắng từng hơi thở nẻo đường em qua. 
Đành ngồi lại giữa ngã ba 
Qủa tim mới cũng sắp già đến nơi...











Hội Ngộ

Tình cờ bạn đến dạ mừng thêm,
Sương sớm long lanh điểm trước thềm.
Giọt nắng xoay nghiêng cành liễu yếu,
Thang mây uốn dẻo sợi tơ mềm.
Hoa cùng đón khách hương ngào ngạt,
Trời cũng chiều người sắc dịu êm.
Nâng cốc tứ tràn tay phóng bút,
Cung thương trầm bổng gió lay rèm.











Khơi

Em khép lại bóng hình năm tháng
Ngang dọc dòng đời - Vời vợi mây say
Tắt lửa lòng - Gấp nhẹ đắng cay
Xua hơi ấm cho lòng tan tác lạnh.

Ai vội vã gọi mùa trên quang gánh
Lúa vàng về lấp lánh ước mơ
Gieo rắc nỗi lo - Khắc khoải đợi chờ
Mà được mất đâu chỉ mình định đoạt.

Ngọt bùi, dẻo thơm, tủi hờn, chua chát
Pha trộn đầy vơi - Khơi mấy buồn vui
Ta chẳng muốn em ôm hận, ngậm ngùi
Dẫu phía trước đang nảy mầm quá khứ!

Thì em ơi hãy rộng lòng tha thứ
Khai quật tuổi xuân - Chôn vùi đau sót
Dâng hiến nguồn vui, hương thơm, mật ngọt. 
Nâng chén quỳnh lên trao tay ta rót.

Vi vút bướm ong - Nâng niu chim hót
Lấp lánh sao trời, đượm giọt sương rơi.

Tấm lòng em vẫn tươi ngời
Đung đưa ánh nắng mặt trời mùa xuân...












Kỷ Niệm Hồng

Em hiến dâng anh ánh ngọc ngà 
Ấm nồng giấc ngủ ước mơ xa 
Bình minh khoe sắc màu hoang dã 
Bỏ ngỏ lòng ươm bóng nhạt nhòa. 

Dẫu có hòa mình trong biển khơi 
Cánh hồng ngự trị mãi chơi vơi 
Êm đềm khơi dậy bâng khuâng đó 
Vò võ đào mai cánh tả tơi. 

Du lãm nửa vời thung lũng say 
Trời xanh, núi biếc, trắng mây bay 
Chập chờn thác đổ, bâng khuâng dậy 
Thấp thoáng bóng hồng se mắt cay... 

Cành liễu lắt lay quyện gió đông 
Nghẹn ngào năm trước ngắm dòng sông 
Cánh hoa trôi ngược về phương ấy 
Khoảng lặng bên song nhớ chất chồng. 

Em mãi mênh mông chốn nhớ thương 
Nửa đời chưa dứt gánh sầu vương 
Hoàng hôn khoác áo hồng hy vọng 
Day dứt hồn anh một chút hương. 











Lặng Tìm


Vấn vương từ giữa mùa thu
Tóc em lỡ quyện lời ru gió chiều
Mây vàng mấy vạt phiêu diêu
Tình anh nâng tiếng sáo diều véo von.
Tìm em từ lúc trăng non
Giấc Nam Kha dễ héo hon âm thầm
Hạt xuân mở lối cõi tâm
Duyên trời lặng lẽ ngấm ngầm toả hương.
Sương giăng mỏi mắt dặm trường
Cánh thơ xoa dịu vết thương bên lòng
Im lìm đêm nhớ ngày mong
Con tim treo ngược ngoài song thức hoài.
Chim reo gõ cửa ban mai
Phòng văn mơ, tỉnh dáng ai ra vào
Em mang mang những xôn xao
Trao tay anh giữa cồn cào tháng năm.
Tình ta soi tỏ trăng rằm...!












Lặp Lại


Thu sắp lại về theo gió đông 
Sắc vàng kỷ niệm dậy tầng không 
Bến sông ngầu đỏ làn sương lạnh 
Chỉ một mình ta ngồi ngóng trông. 

Lặng lẽ song thưa bóng nhạn bơi 
Liễu mành xua nhẹ đám mây tơi 
Cỗi cằn thức dậy mờ năm tháng 
Cô quạnh mảnh trăng trôi góc trời. 

Mái tóc chao nghiêng phơi má hồng 
Mắt huyền từ đó giễu mênh mông 
Giọt hờn dỗi gợi thêm xuân sắc 
Khát cháy tự tim, nhớ chất chồng. 

Em đã khơi thông dòng tiếc thuơng 
Cho ta lặn ngụp giữa canh trường 
Tiếng ve nức nở chờ thu tới 
Chắc chẳng riêng ai hoài vấn vương... 











Lên Chùa

Gío mây thoả sức vui đùa
Thăm quan, thắng cảnh, lễ chùa cầu may.
Khánh vàng dẫn lối sương bay
Buồn lo tan nhẹ, đắng cay vơi dần.
Bên nhau níu giữ sắc xuân
Aó em thắm lại - Tần ngần đào mai.
Bông tai lấp lánh nắng cài
Ngỡ nàng tiên dạo gót ngoài trần gian.
Chuông vang thỉnh giấc mộng ngàn
Mõ reo xoa dịu vô vàn nỗi đau...
Trái ngang lẩn khuất nhiệm màu
Nguyện cầu dài đến mai sau chưa tàn !
Thế nhân dâu bể, hợp tan
Gần cao xanh thấm chứa chan tình đời !










Một Nửa


Sao nguời chẳng nói trọn lời?
Ðể cho tôi phải nửa đời vẩn vơ
Tôi là một kẻ dại khờ
Ði tìm nguời của giấc mơ bao ngày.

Vầng trăng xưa đã hao gầy
Lời nguời dã hóa gió mây về trời
Tôi như đất đợi mưa rơi
Như cây khô đợi búp chồi tái sinh

Bỗng nghe gà gáy sang canh
Giật mình chạm giọt bình minh cuối trời
Chạm vào tiếng gió lả lơi
Lá xào xạc rụng rối bời vuờn hoang...

Bấy lâu ôm giấc mộng vàng
Kể từ cái buổi dở dang lời nguời
Nửa đời tìm kiếm nửa lời
Nguời khôn lấp lửng, còn tôi dại khờ.

...............

Bây giờ đã hết mộng mơ
Ngậm ngùi tiếc thuở vẩn vơ đi tìm...











Nén!

Gió cuốn mùa thu mây bay ngang
Tiếc nuối, xót xa đến võ vàng
Đời vắng, hương tàn, hoa trái rụng
Nắng quẫy lòng ta nóng chói chang!
Sao mờ, Trăng lặn, giấc bàng hoàng
Tâm hồn khô héo cõi hoang mang
Xộc xệch dấu giày lay ngõ lạnh
Tròng trành, cô quạnh bóng lang thang!
Phòng lặng, con tim réo ngỡ ngàng
Lá gan câm nén đợi xuân sang
Cõi lòng giằng xé buồn giăng mắc
Lồng ngực tràn căng muốn vỡ toang...!!











Sinh Nhật

Bốn mươi chín mùa xuân
Chưa một lần sinh nhật
Thấp thoáng sau em những điều được mất
Vết xước còn chia máu con tim!

Năm tháng vẫn lặng im
Nhấn chìm bao mơ ước
Mạch nước ngầm, âm thầm trôi ngược
Đón nhận giờ khai sinh.

Ngày mai bình minh đến sớm
Chập chờn lay động giấc thu
Chắc rằng đêm nay không ngủ
Thao thức nhớ người nghĩ về em!

Sáng nay trăng treo lưỡi liềm
Bỏ quên sau mùa thu hái
Lòng em vơi đi trống trải
Sống dậy bao điều mộng mơ.

Nhiều năm nấp sau hững hờ
Vết bầm tím đang chờ liền lại
Anh đã trồng sẵn vườn hoa trái
Bướm ong về thắp lửa thu say.

Hai Lăm Tháng Chín năm nay
Cất cánh bay vào dĩ vãng
Nghe tiếng mình khóc trong chạng vạng
Chào nhân loại - Đón bình minh lên!

Thì thầm gió gọi tên ban sớm
Dệt thảm đời – Khao khát cánh chim
Giấc mơ chiều nay – Anh đã tìm
Một dòng máu đang hồng trở lại…!











Thời Hoa Đỏ

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
chẳng cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
về cái vẻ thần kì của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của thời thiếu nữ
mỗi mùa hoa đỏ về
hoa như mưa rơi rơi
cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
hoa như mưa rơi rơi
như tháng ngày xưa ta dại khờ
ta nhìn vào tận sâu mắt nhau
mà thấy lòng đau xót
trong câu thơ của em 
anh không có mặt
câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
anh đâu buồn mà chỉ tiếc
em không đi hết những ngày đắm say
hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
không cho ai có thể lạnh tanh
hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
như vết xước của trái tim

sau bài hát rồi em lặng im
cái lặng im rực màu hoa đỏ
anh biết mình vô nghĩa đi bên em
sau bài hát rồi em như thể
em của thời hoa đỏ ngày xưa
sau bài hát rồi anh cũng thế
anh của thời trai trẻ ngày xưa.











Tìm

Gió xua nỗi nhớ giăng ngang
Con tầu cắt sóng bẽ bàng mặt sông.

Bên này bến vắng đò không
Bờ kia hoang lạnh, trắng đồng mây bay.

Đâu rồi cánh áo hoa lay
Chẳng bồi, chẳng lở mà cay mắt chiều.

Bèo tây mấy vạt phiêu diêu
Bóng câu xa tít liêu xiêu đường đời.

Dòng nào cũng chảy về khơi
Lòng ta trôi ngược, chơi vơi đêm ngày.

Lệ rơi đụng chén đắm say
Lá gan khô lại, cánh tay ướt đầm.

Sương bay mòn mỏi mắt tâm
Hoàng hôn dẫn lối hương thầm qua sông.

Cánh mây đo nước sâu nông
Nỗi nhớ lặn ngụp chờ trông cây cầu.

Chắc rằng xa cách còn lâu
Liều mình khoả lấp váng sầu mà sang...









Tình Anh

Dòng sông mê mải uốn cong 
Cho con nước xối vào lòng quê hương. 
Vai thời gian mỏi dặm trường 
Lở, bồi sóng vẫn yêu thương vỗ về. 
Ngại ngùng cho những bờ đê 
Vui buồn để vết gồ ghề tháng năm. 
Tỏ thêm lên ánh trăng rằm 
Quanh co nét thảo – Xa xăm bút trời. 
Nối núi rừng với biển khơi 
Phù sa bồi đắp tươi ngời mùa xanh. 
Em say mê dệt mộng lành 
Soi vào nơi ấy bức tranh cuộc đời. 
Sông đừng thẳng nhé sông ơi! 
Dẫu sao cũng chẳng xa rời nhau đâu. 
Thủy chung giữ vẹn sắc mầu 
Bờ đê giới hạn hai đầu vòng vo… 












Tình Thu

Thu vẫn ẩn trong con mắt xuân
Tình em ấp ủ ánh trăng ngần
Đường mây vạn dặm nuôi tầm mắt
Sông núi cách ngăn mùa vẫn gần.
Ngày ấy tần ngần dạo gót qua
Em mang thu tới trước hiên nhà
Áo say cánh gió ươm hoa nắng
Gửi lại bên lòng chút nhớ xa.
Lỗi hẹn chiều sương hương thoảng qua
Dáng em lay động ánh trăng ngà
Sao say sóng tiếc người trong mộng
Lồng lộng hồ thu hồn ngân nga.
Thu chạnh lòng ta - Nhớ chói chang!
Xuân sang tái hiện giấc mơ vàng
Giọt buồn khoe sắc hoàng hôn đó
Lãng đãng bên song mây ngổn ngang...










Vội


Duyên thơ chắp cánh ngẩn ngơ
Nỗi niềm đan trải hững hờ nước mây
Bến sông trôi cánh hoa gầy
Tình trong xa cách sao ngây ngấy lòng.

Xôn xao ngày nhớ, đêm mong
Nổi chìm lận đận tới long đong rồi
Tiếng chim khắc khoải, đơn côi
Cành sương trăng đậu càng bồi hồi thương.

Lời em tím biếc vấn vương
Trong mơ ủ mãi chút hương tình nồng
Hôm qua vừa chớm ra sông
Đã nghe như sóng biển đông dậy rồi!



























Những bài thơ được phổ nhạc




Thời Hoa Đỏ
Thơ Thanh Tùng
Nhạc Nguyễn Đình Bảng


Thời hoa đỏ

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.








Hà Nội Ngày Trở Về

Thơ Thanh Tùng
Nhạc Phú Quang

Hà Nội ơi mỗi khi lòng xác xơ 
Tôi vội vã trở về 
lấy cho mình 
dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen 
dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ 
Tôi bồi hồi khi chạm bóng cửa Ô 
như ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ 
Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế 
như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi 

Vội vã trở về vội vã ra đi 
chẳng thể nào qua hết từng con phố 
nhưng còn đó mùa thu mùa thu đầy gió 
và rêu xanh bên những gốc cây già 
Vội vã trở về cùng tháng năm xưa 
sau những con đường dầu dãi nắng mưa 
bên quán nhỏ em buồn nghe lá trút 
chiều mưa sa giăng kín phố dài 

Hà Nội ơi mỗi khi lòng xác xơ 
Tôi vội vã trở về 
để nghe tim mình 
rưng rưng trong nước hồ thu




Bài thơ gốc của Thanh Tùng

Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận 
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy 
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân 
Mỗi khi tôi thấy mình xơ xác 
Tôi lại về đánh cắp 
Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên 
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm 
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô 
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ 
Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế 
Trái tim luôn xao động 
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây 

Vội vã trở về, vội vã ra đi 
Chẳng kịp nhận ra từng con phố 
Nhưng trong tôi vững bền đến thế 
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò 
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm 
Thầm thì lời của rêu phong 
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm 

Những chiều thu hăm hở tôi đi 
Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng 
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương 
Từ ngàn xưa đến tận hôm nay 
Quán ngập lá và mắt em đen thế 
Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi! 

Tôi vẫn về Hà Nội của tôi 
Sau những ngày dài khô khốc 
Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa 
Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió 
Mỗi lần ra đi 
Nặng nề như có chửa 
Và vội vàng của một kẻ tham lam 
Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ 
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!












Mùa Thu Giấu Em
Thơ Thanh Tùng
Nhạc Phú Quang


Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? 
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em 
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ 
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm. 

Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ 
Và con đường lại xao xác gió heo may 
Em hôn anh đắm say như gió 
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu. 

Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? 
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em 
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ 
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm. 

Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ 
Và con đường lại xao xác gió heo may 
Em hôn anh đắm say như gió 
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu. 

Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? 
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em 
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ 
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm. 

Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ 
Và con đường lại xao xác gió heo may 
Em hôn anh đắm say như gió 
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu. 

Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? 
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em.































Trở về 




MDTG là một webblog mở để mỗi ngày một hoàn thiện, cập nhật sáng tác mới cho từng trang và chỉ có thể hoàn hảo nhờ sự cộng tác của tất cả các tác giả và độc giả.
MDTG xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ tinh thần của các văn hữu đã gởi tặng hình ảnh và tư liệu đến webblog từ nhiều năm qua.